Thèm


Dưng ngồi nghĩ, giờ thèm cái chi nhứt, lắng một chặp, thấy, thèm nhứt cảm giác được làm việc hăng say, như hồi đó được làm tất cả những việc mình thích, mình yêu. Ngồi làm này làm nọ, gặp người này người nọ, giao việc này, nhận việc kia. Thực sự nhớ công ty, nhớ cảm giác được ngồi làm việc cùng các bạn, cùng phát triển ý tưởng rồi triển khai công việc. Thèm quá trời quá đất.

Thi thoảng nhìn cái gì đó lại nhớ chuyện nọ chuyện kia, nghĩ cái này cái nọ để làm sao cho tốt hơn, tìm ý khác hay hơn. Đọc báo, lướt phây thấy xôm tụ quá trời, quá trời thứ có thể làm mà mình thì lại kẹt cứng. Chết điếng.

Chuyện nào thì cũng có niềm vui riêng của nó, được cái này thì mất cái nọ thôi, biết là chấp nhận, nhưng sao vẫn cứ thấy thèm thèm. Bực nhất là nữa đêm có ý hay hay lại phải xìu xuống, để đó rồi lại quên. Khổ.

Loay hoay lại nghĩ đến chuyện đời, chuyện nọ chuyện kia. Ừ, thì sẽ muốn gì ở chặng tiếp theo, chắc có lẽ sẽ chọn sống một thời gian ở Nam Mỹ, Rio De Janeiro hoặc thành phố nào đó ở Chile và một thời gian sống ở Châu Phi, Johannesburg chẳng hạn. Lúc về già lại thích chọn sống ở Campuchia hoặc Indonesia hay nơi nào cũng được, ở Đông Nam Á, phải có biển, có rừng, rồi mỗi ngày đi rừng, tắm biển và sống cùng thiên nhiên. Lại mơ mộng.

Dưng nghĩ viễn vong đủ thứ, chắc là già rồi, già lắm rồi.
Rỏ khổ.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Google Analytics Alternative