Co Lại, Tôi Tìm Thấy Tôi

sadman1
Một đêm trắng chỉ để nghĩ về mình, về người, về những ước mơ và trăn trở.
Một bài viết muộn cho năm 2009, năm Kỷ Sửu, năm tuổi.
Thoắt cái đã hai lần giáp, người ta bảo tuổi Sửu là tuổi cực, thân con trâu cày cấy dặm trường rồi cũng chỉ ăn cỏ, ăn rơm; làm nhiều, tạo ra nhiều nhưng hưởng được là mấy. Vẫn muốn quẳng bớt đi vài gánh nặng, vài cái ách còn tròng trên cổ nhưng cứ lửng lờ luyến tiếc, chặp miệng: “thôi thì có cực là mấy”, cứ thế, gánh nặng ngày càng đầy trên lưng trâu.
Với những dự định/kế hoạch công việc trong năm nay thì gánh nặng lại càng nặng hơn. Từ nỗi lo cơm áo gạo tiền đến nỗi lo công danh, sự nghiệp ngày càng bào mòn suy nghĩ đã-không-còn-trẻ của tôi, từ lâu áp lực công việc chỉ là điều gì đó rất nhỏ so với sức chịu đựng của bản thân. Hằng ngày khi nhìn đồng hồ quay, tôi biết mình lại mất đi quãng thời gian quý báu của đời mình cho những kế hoạch không thành, và tôi lại tiếp tục đốt thời gian quý báu của tuổi không-là-trẻ cho những dự định và kế hoạch tiếp theo trong tương lai.
Từ năm 20 tuổi, tôi đã đặt ra kế hoạch 05 năm. Tính đến bây giờ thì cũng đã hơn 4/5 chặng đường nhưng lại chưa đạt được 2/5 hiệu quả của kế hoạch, hiện tại vẫn đang cố gắng và nổ lực; những năm trước là năm nền tảng, tôi đang trông chờ một cuộc bứt phá lớn trong năm nay. Tôi chúc tôi gặp nhiều thuận lợi, may mắn.
Trong quãng thời gian qua, tôi đã đúc kết cho mình nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống và công việc, có những điều giản dị, mộc mạc nhưng rất đẹp và cũng có những điều xa hoa, lộng lẫy nhưng lại rất xấu xí, xần sùi. Tôi cũng đã được học thêm nhiều kỹ năng mềm để ứng dụng trong đời sống và công việc, có những kỹ năng tưởng bình thường nhưng lại hóa hữu dụng. Cạnh đó, tôi đã phát hiện ra nhiều lỗ hỏng trong kiến thức nền tảng của mình, hiện tại phải cần củng cố và bổ sung thêm nhiều kiến thức để hoàn thiện mình hơn.
Cho gia đình là những gì rất riêng, rất thiêng liêng. Đó là ngỏ sâu của tâm hồn, điều mà tôi không muốn chia sẻ. Năm nay sẽ nghe lời mẹ: ” ăn uống đầy đủ và quan tâm tới sức khỏe mình nhiều hơn”.
Cánh diều ước mơ
Dòng cuối, đã cũ, nhưng rất hợp và cần. Cuộc sống chỉ cần thế thì đã hạnh phúc rồi nhỉ !?
Ước một ngày không bình minh, không thức giấc
không chập chờn trong giấc ngủ mê.
Thèm ly cafe quán cóc,
ngồi một mình đọc nốt cuốn truyện tranh
Nhớ giấc mơ trong giảng đường
được ru bởi một gã tiến sĩ gây mê nào đó.
Muốn ngắm mây trăng gió,
cùng thả diều. Nhớ ngày xưa!
Cần cafe hai người
…. những lúc cô đơn.
Nagka

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Google Analytics Alternative